Tháng 4 này, trong màn mưa xuân lất phất, phố phường Hà Nội nhuốm màu hoài cổ với những bông hoa gạo đỏ tươi, hoa loa kèn trắng muốt và niềm nhớ miên man nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Chính lúc nghĩ về thời gian làm báo Tin tức, tôi lại thấy văng vẳng lời ca của người viết nhạc tài hoa ấy, ca từ như nói hộ lòng mình: “Hãy còn bước đi cho bình minh lên sớm. Cho đời chút ơn biết tà áo nọ…”; nói chính xác, tôi biết ơn vì cơ hội được gặp những con người đáng quý trong cuộc sống.
Tháng 4 này, trong màn mưa xuân lất phất, phố phường Hà Nội nhuốm màu hoài cổ với những bông hoa gạo đỏ tươi, hoa loa kèn trắng muốt và niềm nhớ miên man nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Chính lúc nghĩ về thời gian làm báo Tin tức, tôi lại thấy văng vẳng lời ca của người viết nhạc tài hoa ấy, ca từ như nói hộ lòng mình: “Hãy còn bước đi cho bình minh lên sớm. Cho đời chút ơn biết tà áo nọ…”; nói chính xác, tôi biết ơn vì cơ hội được gặp những con người đáng quý trong cuộc sống.